Sunday, October 4, 2015

CUỐN SÁCH VÀ GIỎ ĐỰNG THAN


Chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách.
Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:
Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ…
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:
- Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà. Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:
- Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!
Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước.
Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
- Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!
Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà.
Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.
Ông xem này - Cậu bé hụt hơi nói - Thật là vô ích!
Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư… - Ông cụ nói - Cháu thử nhìn cái giỏ xem!
Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nókhông còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.
Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.
Bạn mến, nếu niềm vui và thói quen của bạn là đọc sách thì bạn hãy giữ gìn thói quen tuyệt vời này mỗi ngày bạn nhé. Tin rằng cuộc sống của bạn sẽ tươi đẹp và trọn vẹn hơn rất nhiều từ những trang sách trên tay.

Sunday, September 13, 2015

Cai Gieng Kho

Qua chuyện sâu sắc cái giếng cũ, khiến chúng ta không ngừng suy ngẫm về bè bạn và tri âm thực sự!





Có một cái giếng cũ, từng là một giếng nước đựng đầy những dòng nước ngọt ngào. Nhưng giờ đây nó đã cạn khô, khát đến không chịu đựng được nữa …

Giếng cũ cầu xin một con ngỗng đi ngang qua bên cạnh cứu giúp, “Xin cậu làm ơn hãy mang đến cho ít một ít nước, dẫu chỉ là một giọt thôi cũng được”.

Con ngỗng nghĩ đến bản thân mình đã từng ăn qua rau xanh được tưới nước của cái giếng nên cũng đã nhận lời.

Nhưng mà … Khi con ngỗng đến đầm nước liền nô đùa với chúng bè bạn, quên ngay những lời cầu xin của cái giếng.

Giếng cũ không thể đợi được nước con ngỗng mang về nữa, nên lại cầu xin một con ếch xanh cứu giúp, ếch xanh không cần nghĩ ngợi liền nhận lời rằng sẽ mang một ít nước đến cho giếng khô … Nhưng khi ếch xanh đến bên bờ sông, nó lại không muốn rời khỏi dòng nước sông mát lạnh kia, những lời cầu cứu của giếng cũ đã sớm không coi là gì nữa.

Giếng cũ không thể chờ được nước của ếch xanh, nó đã hoàn toàn tuyệt vọng …….

Lúc này, có một con chim bị thương đang nghỉ ngơi bên cạnh, chú chim nhỏ không nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của giếng cũ, vậy nên nó đã bay đến bên bờ sông, lấy bộ lông nhúng vào nước, muốn đem những giọt nước cho cái giếng.

Con chim nhỏ không biết rằng mình đã bay bao lâu, cuối cùng đã trở về bên cạnh cái giếng, nhưng chú chim nhỏ vì bị thương quá nặng nên đã mãi mãi không thể bay lên được nữa. Ngay cái thời khắc chú chim nhỏ giọt nước xuống bên miệng giếng, cái giếng đã sống lại, những dòng nước giếng trong sạch ngọt ngào theo đó mà cũng không ngừng tuôn ra, rất nhanh đã chứa đầy cái giếng

Không lâu sau, con ngỗng, ếch xanh đã trở về bên cạnh cái giếng cũ, lại trách mắng chú chim nhỏ nằm bên cạnh:

“Cái đồ đáng ghét này, muốn chết cũng không biết chọn chỗ, không khí trong lành như vậy đều bị nó làm cho ô nhiễm cả!”

Cái giếng cũ thở một hơi dài thật sâu … cảm thấy bị thương cho cái chết của chú chim nhỏ, đồng thời cũng đã nhìn rõ, ai mới là bạn bè thật sự!

Những lúc bạn thành công, xung quanh bạn là vô số người xa lạ, nhưng khi bạn thất bại, bản thân mới có thể nhận rõ ra được ai mới là bạn thật sự.

Người mà bạn nên tin tưởng không phải là người đã cho bạn tiếng vỗ tay, mà là những người bạn thật sự trong lúc bạn trượt ngã đã nâng bạn dậy!

Hoạn nạn mới thấy chân tình …

Quả đúng là “Phú quý kết bạn bè, hoạn nạn gặp tri âm”.

Monday, February 9, 2015

Tate no Yuusha Chapter 2

Buổi ra mắt các anh hùng

"Ồ...."
Một giọng nói đầy ngưỡng mộ đánh thức tôi
Khi tôi trấn tĩnh lại, trước mắt tôi là một đám đông đầy những gã mặc áo choàng, nhìn về phía tôi với những biểu hiện đần độn.
“Cái gì?”
Nhìn theo ánh mắt của họ, tôi thấy 3 người khác cũng trong tình trạng dò xét tình hình.
Dấy lên trong tôi là suy nghĩ “Cái quái gì đang diễn ra?”
Mới một lúc trước đây tôi đang ở thư viện .... giờ tôi đang ở đâu thế này?
Tôi nhìn xung quanh mình, tất cả cái tôi thấy là tường đá ở khắp các hướng. Vậy ra nơi đây được xây bằng đá? Tôi không nhớ đã thấy chỗ như thế này bao giờ. Và chắc chắn rằng đây không phải thư viện.

Bên dưới tôi là điện thờ với nhiều hình vẽ kỳ quặc được vẽ bằng mực huỳnh quang.
Nó làm tôi nghĩ đến vòng tròn ma thuật hay công thức giả kim thuật mà tôi thường thấy ở các tiểu thuyết giả tưởng.
Đứng trên điện là 4 đứa bọn tôi
Tại sao tấm thuẫn lại ở trên tay tôi

Vấn đề mấu chốt là đây... nhưng tại sao tấm thuẫn lại ở trên tay tôi?
Tấm thuẫn vừa vặn một cách hoàn hảo và có ánh sáng kỳ lạ. Không biết tại sao nó dính chặt vào tôi, tôi thử tháo nó xuống bằng cách đập nó xuống sàn hết sức bình sinh nhưng nó nhất quyết không rời khỏi tay tôi.

"
Đây là nơi nào?"

Gã thanh niên với thanh kiếm tò mò hỏi một tên mặc áo choàng.

"Ôi, Khẩn thiết xin những vị anh hùng! Xin các ngài cứu vớt thế giới này!”
"""Cái gì!?"""""

Tất cả chúng tôi đồng thanh

"Ông nói vậy tức là sao?"

Có cái gì quái quái với lời thoại này vậy? Tôi cảm giác đã đọc nó ở mấy cái tiểu thuyết trên mạng trước đây.
"Nói một cách ngắn gọn, do nhiều điều kiện, chúng tôi đã có thể triệu hồi các vị anh hùng bằng câu thần chú thời thượng cổ”
"Triệu hồi."

Mhmm.
Cái từ đó. Khả năng hé mở những bất ngờ trong trường hợp này là khá cao. Nhưng trong hiện tại, chúng ta cứ lắng nghe câu truyện của họ xem.
“Thế giới này đang đối mặt với thảm họa toàn cầu. Hỡi những vị anh hùng dũng cảm, xin hãy giúp đỡ chúng tôi với tất cả sức mình”

Người đàn ông mặc áo choàng cúi sát đất xuống khi nói với chúng tôi

"Ồ... Vấn đề này hơi bị bất ngờ--"
"Cái củ chuối gì thế."
"Thế à?"
"Tôi có thể về thế giới cũ được không? Tôi nghe đủ những câu truyện như thế này rồi."

Khi tôi đang cố gắng lắng nghe câu truyện của họ, những người khác ngắt lời.
Đợi đã?

Họ mới từ chối ngay lập tức lời khẩn cầu từ người đàn ông tuyệt vọng đang cúi đầu sát đất hay sao?
Chưa gì họ đã nhảy lên sau khi nghe khởi đầu của câu truyện hay sao
Cả 3 người quay sang nhìn tôi chằm chằm khi tôi chỉ đứng đó yên lặng.

... Tôi nhìn họ và mỉm cười. Sự căng thẳng trong phòng càng ngày càng tăng cao.

”Thằng điên này, mày thực sự vui mừng vì chuyện này à?”
Ồ, mặc dù việc này không tốt, nhưng giấc mơ xuyên việt đã thành sự thật

Thái độ của mày có vấn đề à? Nhưng mấy đứa, đây là phần chúng mày cần lắng nghe họ

"
Các người có thấy tội lỗi khi triệu hồi bọn ta mà không hỏi hay không?”
Gã với thanh kiếm, nhìn như học sinh trung học, chỉ thanh kiếm vào đám người mặc áo choàng.

"Nói cách khác, chúng ta không phải chỉ chiến đấu cho sự yên bình của thế giới này rồi trở về tay trắng đấy chứ?”
Gã với cung quát lớn về phía đám người mặc áo choàng.

"Mấy người không nghĩ đến kế hoạch của bọn ta phải không? Dựa vào những gì mấy người đưa ra, chúng ta có thể kết thúc bằng việc trở thành kẻ thù thay vì cứu giúp các người hiểu chưa?”

Ra là vậy. Họ chỉ muốn có đồ mang về sau khi xác định được địa vị xã hội của mình.
Mấy gã này điên thật, tôi cảm thấy mình đánh mất lòng tự trọng quá.

"Trước hết, chúng tôi xin mời các vị anh hùng diện kiến đức vua. Chúng tôi xin bàn bạc về phần thưởng cho các vị sau”

Đại diện của đám mặc áo choàng mở cánh cửa nặng nề để đưa chúng tôi qua
"...Đành vậy."
"Cũng được"
"Ê, gã mà chúng ta gặp sẽ thay đổi, nhưng tao đoán là câu truyện vẫn thế.”
Đám điên chúng tôi đi đến kết luận như vậy. Tôi nhanh chóng đi theo sau.
Chúng tôi đi ra khỏi phòng tối và đi qua hành lang đá.
... Tôi thắc mắc tại sao? Có phải tại vốn từ kém cỏi của mình mà không khí xung quanh đây làm tôi có cảm giác “ngon miệng”?

Chúng tôi ngạc nhiên tột cùng khi nhìn qua cửa sổ và nhìn thấy những cảnh tượng bên ngoài.
Phóng tầm mắt ra  xa, cả thành phố giống như Châu Âu thời Trung cổ vậy
Tất cả như bị thôi miên bởi cảnh sắc của thành phố trước mắt, chúng tôi đi theo hành lang và đến điện diện thánh
"Thật tuyệt, đó là những người hùng thời thượng cổ sao?”
Trên ngai vàng của điện diện thánh là ông già ngồi rất oai vệ đang đánh giá chúng tôi.
Vì lý do nào đó, tôi không có thiện cảm với ông ta.
Cá nhân tôi không thích hành động nịnh bợ ton hót.
"Ta là hoàng đế của vương quốc này Aultcray. Người cai trị thứ 32 của Melromarc. Các vị anh hùng dũng cảm, xin hãy ngẩng cao đầu"
Tôi còn chẳng thèm nhìn xuống! Chết tiệt, tôi muốn đấm vào mặt lão, nhưng tôi tạm thời nén nhịn cái đã.
Hắn nói rất bố đời, nhưng đành vậy, lão là vua mà.
“Và giờ đây, hãy nghe ta nói về tình hình. Vương quốc này, hơn thế nữa, thế giới này đang đối mặt với thảm họa tận thế.
Tóm tắt lại câu truyện của lão vua là thế này.
Hiện nay, có lời tiên tri là thế giới sắp tận thế. Thế giới này sẽ bị những làn sóng thảm họa tấn công cho đến khi tất cả bị hủy diệt. Để cứu thế giới, những làn sóng này phải bị cản lại trước khi phát tán ra khắp nơi.
Thời đại này là thời đại đã được nói đến trong lời tiên tri
Ở đây có sự tồn tại của đồng hồ cát khổng lồ liên tục chạy không ngừng nghỉ. Nó có khả năng tiên đoán khi nào làn sóng bùng phát và nó sẽ thông báo trước 1 tháng. Theo truyền thuyết, mỗi làn sóng sẽ đến trong vòng 1 tháng.
Lúc đầu, mọi người trong vương quốc không quan tâm đến lời tiên tri. Dù vậy, như lời tiên tri, khi đồng hồ cát hoàn thành vòng quay đầu tiên, làn sóng thảm họa đã đến.
Vết nứt không gian xuất hiện tại vương quốc này Melromarc, nơi đám quỷ tởm lợm và man rợ đông đảo tiến ra.
Các mạo hiểm giả và chiến binh hết sức cố gắng để đẩy lùi chúng. Mặc dù vậy, những làn sóng tiếp theo sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Dường nhưng tình huống xấu nhất sẽ xảy ra.
Trong tình thế này, các thảm họa sẽ không bị ngăn lại.
Tình huống hiện tại cơ bản là vậy
Nhân đây, tôi cũng nói, mấy vũ khí huyền thoại có chức năng dịch hộ chúng tôi
"Tôi hiểu vấn đề của các ông. Nhưng ai cho ông quyền triệu hồi chúng tôi làm việc không công cho ông hả? "
"Thật tiện nghi nhỉ "
"... Kể cả trong trường hợp đó, đây không phải tôi ích kỷ, nhưng nếu cái thế giới này tận thế thì để nó tận thế béng đi. Nó liên quan quái gì chúng tôi”
Gã bên canh tôi cười lớn. Chẳng phải mày sướng vãi ra còn kêu cái gì nữa?
Kệ vậy, tôi đoán là mình cũng nên chiếm ít lợi ích từ tình huống này.

"
Đương nhiên rồi, chúng tôi không có nghĩa vụ để cứu các ông. Đến cuối cùng thì nó cũng chả có giá trị gì với chúng tôi cả. Và khi hòa bình rồi, các ông chỉ nhẹ nhàng “byebye” là hết chuyện. Để tránh tình trạng này, tôi muốn nghe đảm bảo của các ông. Chắc rằng ông có phần thưởng đặc biệt cho chúng tôi chứ?”
"Hừm..."
Đức vua lườm đám quần thần.

"Đương nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị những phần thưởng cho các vị anh hùng cho cố gắng của họ"
Kể cả tôi, đám anh hùng tạo dáng hiên ngang với nắm tay nắm chặt.
Trúng mánh rồi! Bước đầu tiên của việc mặc cả đã hoàn thành.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ các vị trong trường hợp mọi người cần tiền. Và đương nhiên, khi các vị anh hùng bảo vệ thế giới này, ta đã chuẩn bị những nhã gian cho các vị anh hùng nghỉ ngơi”
"Ờ~ ... những điều đó đều ổn và lời hứa tốt nhỉ..."
"Đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ bị khuất phục bởi những thứ ít ỏi như vậy. Các người phải tiếp tục cố gắng hơn nếu không muốn bọn ta đổi mũi giáo”
"... Đúng thế."
"Chuẩn~"

Cái quái gì với mấy gã này thế? Lúc nào cũng đánh giá thấp mọi người.
Mối đe dọa trực tiếp hiện nay là chúng tôi trở thành kẻ thù của vương quốc.
Đương nhiên, chúng tôi cần làm tới nếu không tất cả cố gắng của chúng tôi bị lãng phí hết, chẳng có gì ngoài túi rỗng cả.

"Tốt rồi, các vị anh hùng. Hãy cho chúng tôi biết tên của mỗi người  đi"

Đợi đã. Những cái này giống hệt quyển sách, “Hướng dẫn sử dụng 4 vũ khí thần thánh”, mà tôi đã đọc
Chúng tôi có kiếm, mâu, cung và thuẫn.
Thật tình cờ, chúng tôi cũng được gọi là anh hùng. Điều đó có khi nào chúng tôi đều đi vào thế giới trong sách
Kiếm sĩ bước lên và bắt đầu giới thiệu
"Tôi là Amaki Ren. 16 tuổi, học sinh cao trung"
Anh hùng kiếm sĩ, Amaki Ren. Ấn tượng đầu tiên: xinh trai điển hình, học sinh trung học có lẽ diễn tả tốt nhất
Hắn có vẻ chăm sóc mặt khá cẩn thận. Mặc dù hắn hơi thấp, chỉ 1m65.
Nếu gã mặc đồ nữ, không ai nghi ngờ hắn là con gái. Cái bẫy hoàn hảo. Mái tóc cắt ngắn màu nâu sáng. Lông mi dài, mắt đen và da trắng, hắn cho người ta cảm giác điềm tĩnh.
"Được rồi, tiếp theo đến tôi. Tôi tên là Kitamura Motoyasu. 21 tuổi, sinh viên đại học."
Anh hùng Mâu chiến sĩ, Kitamura Motoyasu. Ấn tượng đầu tiên: Thuộc loại bất cần đời cho cảm giác nhưng 1 gã đàn ông thành thục.
Tôi thua rồi. Mặt hắn còn hơn cả đẹp trai. Ít nhất hắn có 1 hay 2 bạn gái, đó là hình ảnh dân chơi kỳ cựu.
Hắn để tóc đuôi ngựa cái kiểu tóc chẳng hợp với đàn ông nhưng vì lý do nào đó không ảnh hưởng gì đến gã. Hắn mang đến cảm giác như một người anh cả quan tâm.

"Tới lượt tôi. Tên tôi là Kawasumi Itsuki. 17
tuổi, học sinh cao trung."
Anh hùng Cung thủ, Kawasumi Itsuki. Ấn tượng đầu tiên: nhóc nhút nhát thích chơi piano.
Hắn giống như sống cuộc sống phì du nhưng mang đến cảm giác đáng tin cậy, ngoan cường mạnh mẽ. Ánh hào quang của hắn khá mờ ảo và bí ẩn.
Một vài sợi tóc quăn khiến hắn nhìn như có kiểu tóc lượn sóng vậy.
Hắn mang đến cảm giác như thằng em trai vô hại vậy.
Tất cả mọi người đều là người Nhật. Thật đáng ngạc nhiên với toàn cảnh là nước ngoài thế này.
Ý. Đến lượt tôi rồi
"Cuối cùng. Tôi là, I'm Iwatani Naofumi. 20 tuổi, sinh viên đại học”
Lão vua nhìn lướt qua tôi.
Cảm giác kỳ quái xuyên suốt cột sống tôi.
"Hừm. Ren, Motoyasu, Itsuki, huh?"
"Bó tay, ngài quên tôi nhanh thế."
"Xin lỗi, Naofumi-dono."
Thật tình, lão già này bị chứng mất trí tạm thời hay sao. Cái này thật... Kỳ quái, tôi như lạc lõng ở nơi này, làm ơn đừng có quên tôi chứ.

"Bây giờ, mọi người xin hãy xác định trạng thái của mình. Thực tế là tôi muốn mọi người nhìn xung quanh và tự kiểm tra”
"Ơ?"
Trang thái là cái quái gì

"Ê, Làm sao kiểm tra cái này?"

Itsuki nhút nhát lên tiếng hỏi đức vua.
Củ chuối, ông đừng có vứt một cái khái niệm “trạng thái” mà chả giải thích cái mie gì.
"Trời đất, mấy ông. Mấy ông không để ý cái đó sau khi đến thế giới này à?”
Ren ngạc nhiên bởi sự dốt nát của đám bạn.
“Làm thế nào tao biết được! Nó giống như, chính xác là cái gì để chú ý, mặt mày sao?
“Mặc kệ, chúng mày nhìn thấy biểu tượng nhỏ ở góc nhìn của chúng mày không?”

"Ớ?"

Khi hắn nói vậy, tôi để ý thấy có biểu tượng nhỏ quái quái mờ nhạt ở góc.
"
Tập trung vào chúng mày sẽ thấy."

Bụp~ Và ánh sáng sáng lên, màn hình to như màn máy tính hiện ra trước mắt tôi.
Iwatani Naofumi

Nghề nghiệp: Thuẫn chiến sĩ Level 1

Trang bị: Khiên nhỏ (Vũ khí huyền thoại), Quần áo thế giới khác

Kỹ năng: Không

Pháp thuật: Không

Cả đống thông tin nhảy ra nhưng tạm bỏ qua cái đã.
Vậy ra đây là cửa số trạng thái.
Nhưng cái quái gì thế này! Nó giống như là game vậy
“Level 1 à... trông thật thảm quả”
"
Tuyệt, Tôi còn chẳng biết nếu mình có thể đánh nhau như thế này”
"Đây chính xác là cái mà tôi nói"
"Công cụ như vậy không tồn tại ở thế giới của các anh hùng sao? Pháp thuật trạng thái có thể được dùng cho bất cứ ai ở thế giới này, nó giúp nâng cao trình độ của chúng ta.”
"Thật vậy sao?"
Cơ thể của bạn được đánh giá bằng các giá trị số và có thể tăng lên qua các con số. Điều này thật bất ngờ.

"
Giờ thì sao, chúng ta nên làm gì? Các giá trị giờ quá thấp đi. "
"Haha. Từ bây giờ, các anh hùng cần du hành nhiều để mài dũa năng lực và mạnh lên cả bản thân lẫn vũ khí huyền thoại của các vị.”
"Làm mạnh? Điều đó có nghĩa là đống trang bị này không đủ mạnh?”
"Phải, những vũ khí huyền thoại để triệu hồi các vị anh hùng có những cách đặc thù để nâng cấp. Bằng cách đó, chúng sẽ trở nên rất mạnh”
"Huyền thoại này, huyền thoại nọ. Miễn là không phải đổi vũ khí nếu nó vẫn hoạt động bình thường là được”
Motoyasu múa thanh mâu xung quanh và nói
Cái đó đúng. Nhưng vũ khí của tôi là cái thuẫn. Nó không thể được gọi là vũ khí mà đó là thứ phải nâng cấp liên tục.
"Mặc kệ vậy, chúng ta tính sau. Quan trọng hơn là cần nâng cao khả năng bản thân phải không?
Đây là tình huống khá hấp dẫn khi anh hùng từ thế giới khác được triệu hồi.
Nó giống như suối nguồn tươi trẻ nơi cảm xúc thăng hoa từ tận đáy lòng.
Giấc mơ tuyệt vời với những cuộc phiêu lưu kỳ thú chưa bao giờ ngơi.
Tập trung vào vũ khí thường là vấn đề liên quan đến tất cả mọi người.
"Vậy chúng ta lập nhóm 4 người sao?
"Các vị anh hùng, xin hãy đợi đã."
"H?"
Mặc dù chúng tôi được khuyên là xuất phát ngay lập tức.
“Mỗi anh hùng cần phải tuyển những thành viên của riêng họ và bắt đầu cuộc phiêu lưu riêng biệt”
"Lý do gì vậy?"
"Phải, theo truyền thuyết, vũ khí huyền thoại không chấp nhận nhau nên các vị anh hùng không thể đi cùng, nó ảnh hưởng đến sự phát triển của cả chủ nhân và vũ khí”
“Tôi không hiểu. Nếu chúng tôi không chung sức, làm sao chúng tôi tăng thực lực?”
Hả? Không phải lời thoại phải là “ Nếu chúng tôi nhóm các vũ khí huyền thoại lại, chúng sẽ hỗ trợ lẫn nhau chứ?”
Tất cả cùng nhìn lẫn nhau.
Chú ý. Nếu những ai có vũ khí huyền thoại cùng hành động chung, sự đào thải sẽ diễn ra. Bởi vậy, chúng ta nên hoạt động tách biệt nếu có thể.
"Tình huống là như vậy..."
Cái quái gì đang diễn ra với sự giải thích kiểu game này?
Nó giống như tôi đang sống trong thế giới game vậy
Hướng dẫn cho những vũ khí này được liệt kê cụ thể và mô tả từng chi tiết. Mặc dù vậy tôi chẳng có thời gian để đọc nó.

"Giữa việc phát triển bản thân và tuyển đồng đội. Tôi thắc mắc nên làm gì trước??"
“Cho phép tôi chuẩn bị các đồng đội. Tại thời điểm này, mặt trời sắp lặn. Các vị anh hùng, xin hãy thả lòng và nghỉ ngơi. Các vị sẽ lên đường vào ngày mai. Trong thời gian này, tôi sẽ chuẩn bị và chọn ra nhưng cá nhân xuất sắc nhất có thể làm đồng đội của các vị”
"Cảm ơn các vị"
"Cảm ơn”
Sau khi cảm ơn, chúng tôi về phòng mà nhà vua đã chuẩn bị để nghỉ ngơi.


Sunday, February 8, 2015

Sự trỗi dậy của Khiên Hiệp sĩ chương 1

Chapter 1 - Lệnh triệu hồi của Hoàng gia

"H?"
Tôi đang đến thư viện gần nhà để đọc sách. Tôi, Iwatami Naofumi, sinh viên năm 2 của một trường đại học địa phương. Tôi tự nhận bản thân gần với Otaku hơn là con người.
Tôi gắn liền với biết bao anime, games và rất nhiều điều khác của văn hóa otaku, nhưng tôi vẫn cố gắng học tử tế để có thể có một cuộc sống bình thường.
Thực tế là, bố mẹ tôi đã nhanh chóng từ bỏ tôi và dồn hết hy vọng vào em trai tôi bằng việc đưa nó đến trường điểm nổi tiếng.
Thằng nhóc khó chịu đó cuối cùng cũng nổi dậy và biến thành đầu gấu tỉnh vì sự căng thẳng học hành. Nó nhuộm tóc và biến thành siêu cấp bụi đời khi trở về nhà trong một ngày đẹp trời và đánh dấu sự khởi đầu của thời kỳ đen tối trong gia đình.
Đó là khi tôi, chúa cứu thế, tạo sự khởi đầu!
Tôi nhẹ nhàng chào đón đứa em bệnh hoạn và lắm mồm của tôi và gợi ý cho cậu ta mấy trò chơi galge nổi tiếng.
"Haha!? Mày thử nhìn vào cái đống lộn xộn này xem!"
"Cái gì, em chưa quen thôi, thử chờ khi em quen với cái này rồi anh sẽ thấy”
Tôi biết mà. Tất cả các nguyên nhân dẫn đến việc biến thành đầu gấu của em trai tôi
Một mặt là tôi, người lớn lên làm bất cứ việc gì mà hắn muốn, mặt khác là em trai tôi bị ép học như điên. Do đó, với kẻ ham chơi chuyên nghiệp như tôi, dụ hắn vào vài trò chơi là hắn sẽ sướng lên và chơi như điên.
Theo ý kiến cá nhân tôi, thế giới otaku này giờ được tăng thêm 1 thành viên.
Sau một thời gian, phòng nó trở thành lâu đài của các sản phẩm galge từ các game mà tôi giới thiệu.
Mặc dù vậy, vấn đề đáng tranh cãi là sau khi tất cả bức xúc và mệt mỏi biến mất khỏi đầu nó, nó đã tốt nghiệp cái trường điểm nổi tiếng đó một cách dễ dàng và tiến bước trên con đường trở thành người thành đạt.
Hệ quả của hành động anh hùng của tôi là, bố mẹ càng nuông chiều tôi hơn nữa. Tôi có được cuộc sống đại học hoàn hảo nhất với sự tự do tuyệt đối.
Nói tóm lại, tôi là con đỉa bẩn thỉu vô dụng của dòng họ Iwatami.
Đủ phần giới thiệu rồi, tôi đang đi đến thư viện gần nhà để đọc sách.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi được bố mẹ gửi là 10,000 yên. Số tiền đó chỉ đủ xài cho đến khi tôi đối diện với phiên bản truyện tranh của các tiểu thuyết, eroge, erohon, và nhiều những sản phẩm tuyệt vời và trên cả tuyệt vời khác.
Công việc làm thêm trong dịp hè và dịp nghỉ đông để lại cho tôi 50,000 yên nhưng khi một người quyết định tham gia và lễ hội thì số tiền này sớm biến mất không tăm tích.
Mặc dù sau đó em trai tôi đã xin xỏ gãy lưỡi và bố mẹ đồng ý cho chúng tôi khoản chi tiêu đủ đến hết dịp lễ hội nhưng cũng không đủ...
Thế đấy, để duy trì cuộc sống, tôi không còn cách nào khác chỉ có học cách chi tiêu từ cái ví chỉ đủ cho việc học hành và các khoản chi tiêu cần thiết.
Để tiết kiệm tiền, mặc dù rất đau lòng nhưng tôi phải đọc những cuốn sách cũ từ cửa hàng sách cũ và thư viện.
Trong thời gian rảnh, tôi thường chơi game online để giết thời gian khi tôi cố gắng phá đảo tất cả các game.
Tôi là loại thích chơi vòng vòng để mở rộng hết các nội dung.
Thăng cấp lên tối đa trong game không hứng thú và gây nghiện bằng việc kiếm tiền. Ngay bây giờ, nhân vật tôi tạo đang bán hàng bên đường để bán các item hiếm.
Còn bây giờ, con người thật của tôi đang phát ngán vì không có việc gì làm.
Vì lý do đó

Cái lý do đằng sau vấn đề sắp xảy ra.
Tôi lượn lờ vào khu vực chuyên biệt của các quyển tiểu thuyết giả tưởng cũ. Trong thời đại hiện nay, khi so sánh với lịch sử nhân loại, các tiểu thuyết giả tưởng trở nên lỗi thời. Ngay cả Kinh Thánh cũng có thể coi là tiểu thuyết giả tưởng.
“Sách hướng dẫn sử dụng 4 vũ khi thần thánh”

Chẳng hiểu sao, chỉ có quyển sách cổ, tên củ chuối này rơi khỏi giá sách. Khả năng cao là mấy thằng ất ơ cắm bừa quyển sách vào giá rồi chạy béng đi đâu rồi.
Có lẽ đây là tiếng gọi định mệnh

Tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc “Sách hướng dẫn sử dụng 4 vũ khi thần thánh”
Soạt soạt...

Câu truyện bắt đầu bằng lời giới thiệu về cái thế giới song song đó.
Tóm tắt lại, đó là lời tiên tri về ngày tận thế.
Sớm hay muộn, cơn sóng dữ của thảm họa sẽ đến với thế giới này từng trận, từng trận một cho đến khi tất cả bị hủy diệt.
Để thoát khỏi thảm họa không ngừng này, họ phải triệu hồi những anh hùng từ thế giới khác và yêu cầu sự trợ giúp của họ.
.... OK. Lời giới thiệu vãi cả cũ, nhưng đây là cuốn tiểu thuyết giả tưởng cũ, nên lời giới thiệu thế là bình thường.
4 vị anh hùng sẽ sở hữu những năng lực đặc biệt, những vũ khí đặc biệt: Kiếm, Mâu, Cung và Thuẫn.
Ái chà ~ để bắt đầu, thuẫn sao có thể là vũ khí được chứ?
Tôi cười nhạt và đọc tiếp câu truyện.
Các anh hùng tách ra để có thể nâng cao sức mạnh chuẩn bị cho cơn sóng dữ.
~Ngáp~
Khỉ thật, tôi cảm thấy buồn ngủ quá.
Cơn buồn ngủ quét qua toàn bộ thân thể. Mặc dù cuốn sách này cổ, nhưng không thấy nữ anh hùng xinh xắn đâu cả.
Mặc dù, và kể cả khi công chúa xuất hiện, cô ả không nghi ngờ sẽ có mùi đĩ điếm chờ đợi những khoảnh khắc harem với 4 anh hùng mà thôi.

Thế là đủ với công chúa, nhìn lướt qua các tính cách của các anh hùng xem
Kiếm sĩ với sức mạnh vượt trội về thể lực và chiến lực, Mâu chiến sĩ là người thận trọng. Tôi nghi ngờ nếu cung chiến sĩ có thể loại bỏ kẻ độc tài như Robin Hood đã từng làm không.

"Cái quái gì thế này?”

Tôi giở trang tiếp theo, tôi lỡ hét lên.
Trang liên quan đến Thuẫn chiến sĩ được mở ra trước mặt tôi hoàn toàn trắng xóa.
Nhìn từ nhiều góc độ, vị trí tôi chỉ thấy một màu trắng thuần khiết và xuyên suốt.

"Cái quái gì thế này?”

Trước khi những lời đó thoát khỏi mồm, ý thức của tôi dần trôi đi.
Không bao giờ kể cả trong giấc mơ tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ tỉnh dậy trong thế giới song song.


(Hết chương 1 - Vũ Ngọc Quý)